Gió vẫn thổi buồn phiền không mất nổi

-
 

Vi Thùy Linh

 

 

 

(trích từ www.talawas.org)

 

 

Từ phía ngày nắng tắt Nơi em ở là phía ngày nắng tắtNỗi buồn nhiều như gióEm ước được thả lên trời như nhẵn bay……Gió vẫn thổi, buồn phiền ko mất nổiChỉ còn phía anh thôiEm không nhớ đã gặp anh bao lần, bất kể lúc nắng còn tốt đã tắtĐể rồi đêm nayEm cay đắng lúc anh đẩy em bằng ánh mắt!Ánh mắt anh - không - cất cánh - đượcLòng em vỡVỡ vào đêm chỉ thiếu một tháng trăng em tròn 19 tuổiEm ko nhớ đã thả bao nhiêu nỗi buồn buộc bằng tóc rụngTóc mỗi năm một mỏngEm tức tưởi trở về khoảng trời bóng đỏBóng chèn nhauvỡLòng emvỡEm lầm lũi lại đến trước nhà anh nhặt xác nỗi buồn, đốt lên thành lửa Rồi điSau lưng em ngày nắng tắt (Linh, NXB bạn teen 2001) Thiếu phụ và bé đường Tự nhủ không thể yêu thương ai nữaNgười đàn bà sống một mình, vừa muốn quên, vừa muốn ngóngChị cố tránh nhỏ đường xưa…Lại đêm…Lại đêm… Lại một giao thừa ngày xuân hực nhựaĐể mặc những người đàn ông đến với đi, ngoại trừ cánh cửaMười bảy đêm giao thừa đi qua…Rồi lịch cũng không muốn xéTờ lịch lẻ loi đến đầu giường, như lá bùa sã cánhChị nhặt lên, dán lại đêm...Lại một giao thừa nữa đi qua, bằng tốc độ bằng số năm sống của mình, bằng số tuổi khi chị gặp anhNgười đàn bà hổn hển lao về con đường bấy thọ chị tránhTiếng gọi cứ sôi lên không dứt"Anh cần em, hãy trả lời anh!" - ko phải anh! mà là người đã đứng 18 giao thừa mặt cánh cửaVẫn đứng đúng chỗ hẹn trên con đường cũThiếu phụ đưa bàn tay phải ra trước mặtNhìn vào đường tơ duyên đầy nhánh ngang chồng chéo và đứt đoạn:"Anh gồm đi hết con đường này không?".

Bạn đang xem: Gió vẫn thổi buồn phiền không mất nổi

(Linh)Bóng người 1. Khi tắmTôi thường ngắm mình(Như tất cả một người, thuộc tấm gương, ngắm tôi)Mảnh mai, óng ánh ướt…Lan khắp chúng ta, sự choáng ngợp của vẻ đẹp ý muốn manh và trong sạch làm bọn họ dịu lạiTrong chiêm bao bí ẩnTrong những dự cảm ta vừa chộp lấy ở giao điểm khoảnh khắc tỉnh - mê 2. Những con búp bê biết cười cùng khóc không nước mắtCon lật đật té rồi đứng lên lập tứcCon ốc sên nhẫn nại áp mình vào cánh cửaGiá nhỏ người được như vậy!(Loài vật cùng lũ búp bê vẫn kiên trì giấc mơ có tác dụng người?) 3.

Xem thêm: Bảng Ngọc Bổ Trợ, Cách Lên Đồ Miss Fortune Lmht, Bảng Ngọc Miss

Trong những bức họa của mìnhLêvitan ko hề vẽ người (?)Và ở tranh của Đinh Ý NhiNhững người đàn bà, những thiếu nữ, những bé nhỏ gái đều gầy đét hai color đen trắng.
(Linh) Đôi mắt anhĐắm đuối emĐôi mắt anhMang rạng đông và nhẵn tốiEm đã nhìn thấy quá khứ nặng nề náu trong đó những nỗi buồn, dẫu anh luôn cườiTiếng cười vang như gió đại dương thổi qua núi đá Vũ trụ gồm lỗ đen túng bấn ẩnĐôi mắt là lỗ đen của Vũ trụ - NgườiKhi hôn mắt anh, mắt trong mắt anhEm chú ý thấy sự vận động của thế giới từ những hạt mầm còn nằm vào ngấn nước.Khi nằm nơi anh,Em như ở trên hòn đảo cẩn trọng của cuộc đời mình.Khi áp vào tai anh,Em nghe thấy muôn tiếng sóng vỗ về miên man, như áp bé ốc biểnKhi em hòa trong toàn vẹn anh,Em đã vén được bức màn bí ẩn về sự sống… Và em biếtVới tình cảm của emAnh tất cả thể ngẩng cao, trở thành chủ yếu anhMặt trời - cuộn len màu lửa đang xổ tung triệu sợiGió thổi rối những sợi len nắng đan nhau đan chúng ta.Giữa những trật tự với rối loạn sinh động,Nỗi buồn lại bùng lênNgày mai là một huyền viễn Trái đất vẫn luân phiên quanh những chiếc giườngHãy tin ngày mai trong sự ngây ngấtPhản chiếu bọn chúng ta, đám cỏ mọc từ dậy thì tới dịp chếtHãy cứ tin ở huyền viễn, dẫu phán đoán ta lẫn lộn những vô định, mô phỏngTrong cả cơn thịnh nộ khiến ánh sáng rớm tím hóa sứ thành những cánh hoaEm tin ở mai sau của đôi taKhi đôi mắt anh quan sát thấy trong mắt em những đứa bé xíu chưa được sinh ra với hoan hỉ gọiKhông còn biết một chấn động làm sao hơnAnh xoáy vào em Cơn lốc.(Linh) Mùa thụ mầmĐêm tuy nhiên song phố ướt - cặp đùi dàiNàng đếm ngày người yêu về lạiĐếm bằng ngón tay như những phím cầm nâu của anhĐôi chân chưa nhìn thấyChỉ những dấu chân vẫn nhấn trời có bầu vĩnh cửu Từ kiếp trước Chúng bản thân đã yêu thương cần mẫn. Và im lặng Đời người thì ngắnGiấc mơ lại dàiAnh giấu đôi tay trước sự chờ đợi của em Ngoài kiaTất cả thành phố hoa cỏ bỗng rực rubi cành khô. Lá kim cương ngân nga như những át_cơ hồi hộpCăn phòng say mềm tayÁnh quà toát từ những lọ gốm như mồ hôi mặt trời chiềuNíu anh, em sóng...Không thể đu lên giữ chiếc kim giờ hiện thựcVì khuôn mặt họ là chiếc đồng hồ Gửi đến anh hai mươi búp ngọc lan ủ mặt ngực em từ đêm anh choáng ngợpVốc tay đầy hương linhMạch mạch nước nấc lên do nhớBừng từng đêm lưỡi như ngọn lửaLiếm vào thân sóng nóngNguyên một mùa đắm đuốiTình yêu thương sinh ra con người Khi em thấp thỏm không cất tiếng, là thời gian nỗi sợ hãi xa bí quyết quất lênNgôn ngữ không quyền uy đến diễn đạt yếu đuốiĐôi mắt ôi mùi hương nồng nàn ơi Tạo cho chúng ta ánh sáng sủa mới tinh sau một đêm ham còn váng sữaMảnh trăng như miếng dưa hấu đỏBỏ lạc giữa trờiVáng vất cơn cơn mưa mê sảngNhững giọt mưa tuột ra từ những đám mây bụng mang dạ chửaKhiến chiếc túi nilon tứ tung bỗng vỡ nước ối từ một số mái nhàVỡ không gian rối tung bê tông cọc sắtMưa tới tấp vừa rơi vừa yêu Không phải Phật ngàn mắt ngàn tayAnh ủ em trong yên ổn lặng đầy hơi ẩm bằng đôi tay xuất thầnCon đường khểnh theo chiếc răng bên tráiCầu vồng mọc từ hai ngón tay cáiEm ngập vào ngân gióNgân anhGiữa nỗi lạc lõng Trong ánh nắng đỏ của mặt trăng dưa hấu đang hồi lại màu sắc thu non bởi vì được bú dịu dàngNhững chiếc máy bay như bầy chuồn chuồn ớtCắn rốn Ngày và Đêm Thế mà Đêm chẳng biết bơi băng qua những ngăn cách, khủng hoảng của loài ngườiĐêm một mình với đêm yêu nhau. Thời điểm nào cũng tóc Tóc ướt trong chống tắm tóc khô héo gốiDòng sông đầy tóc rụng đang ngân gió Gọi xanhKìa búp búp sen xanh mắt quyền uy khép đêm giao linhÔm cơn khát để anh tung vóChỉ hơi thở với tiếng hân hoan tưới đầy mặt đấtHằng hà mầm cây như những cầm cố vú bật lên từ hoang hoá đất đaiTiếng lục lạc tràn hoang mạcNgày sinh của chúng ta: sự nhân - phân tách đôi tiền định hai người mon TưEm nấp vào vết tay anh để lại trên bàn quà căn phòng quen lạ ấyNơi lưỡi nến phập phồng vươn cả khi sắp tắt trong ánh nhìn hình phễu của chiếc lưới chụp bên nụ hồng đá quý khô mép cánh giống đôi môi em Ngày anh về, chưa biết rõPhố đầy cây phượng gọi anh từ mùa hoa này Nơi cất cánh lên bầy vú thiếu nữCon đường đêm héo như quả phượng giàTháng 9 nhớ về chín nhịp phồn sinh trong tiếng gọi đoá đoá hoa kèn tháng Tư nở vào ngày thu tinh khiết...Con đường trỗi cặp chân dài (bài này giới thiệu trên VnExpress, từ tập VILI chưa xuất bản)