Anh ngủ thêm đi anh

-
Thể thơ: Thơ mới năm chữThời kỳ: hiện đại1 bài bác trả lời: 1 bình luận4 tín đồ thích: Lan Linh, cố kỉnh Lâm, Hoàng Nguyên Hiếu, Phượng ThiTừ khoá: lấy chồng (99) thơ phổ nhạc (618)

Bạn đang xem: Anh ngủ thêm đi anh

- Xuôi dòng mộng ảo (Đinh Hùng)- gọi anh ngày xuân (Trần Mộng Tú)- Mưa xuân (I) (Nguyễn Bính)- tuyến phố (Phan Thị Thanh Nhàn)- Trường sơn đông, Trường đánh tây (Phạm Tiến Duật)

Xem thêm: Điện Thoại Mobiistar Lai Zumbo S Màu Đen Giá Tốt Tại Nguyễn Kim

*

Anh ngủ thêm đi anhEm cần dậy mang chồngMùa thu vừa rụng láLòng em đang sang đông.Đừng cười cùng đừng khócĐừng tin cùng đừng nghiHãy bình thường mà sốngEm lấy… kẻo lỡ thìAnh nói rằng rất yêuRất yêu quý và khôn cùng nhớRất phải nhưng ko thểCưới em? Chuyện vào thơChẳng cần được lí doGiải thích cùng phân buaChỉ đề xuất anh im lặngEm đang hiểu: bản thân thừaỪ! Thôi em đem chồngChẳng còn điều gì khác luyến tiếcỪ! Thôi lên xe pháo hoaBên ck mà câm điếcAnh cứ ngủ say thôiEm dậy đeo nhẫn cướiKẻ đôi mắt môi cô dâuTím ngực bi hùng rười rượiYêu mà lại sao lại thếThương nhưng sao vậy anhEm - bầy bà yếu đuối đuối…Muốn đời bản thân duyên lànhNhưng anh đã không thểMạnh mẽ để gia công chồngCởi áo mà lại không dámMặc mang đến em váy đầm hồng?Thì thôi anh ngủ điNhắm mắt với câm điếcEm cười nụ cuối cùngGiễu đời này thừa nghiệt


*

Đó là nhan đề một bài bác thơ tôi vô tình đọc được bên trên mạng, tác giả là một nữ sĩ, cô cam kết là nồng nàn Phố. Bài thơ như vậy này:<...>Tất cả bài bác thơ ngũ ngôn, đôi mươi câu, 100 chữ, nồng nàn như cái brand name của thi sĩ, bên cạnh đó đều để biện minh mang đến lời khẳng định xong khoát trong loại nhan đề “... Em bắt buộc dậy mang chồng”Dù có nhiều hình dung trường đoản cú nồng thắm, tươi đẹp, mặc dù “Em vẫn đang yêu thương anh / bằng trái tim bé gái”, dù thế nào đi nữa, dù sao đi nữa, thì em cũng cương quyết, cũng xong khoát, cũng dứt áo cần dậy rước chồng.Bài thơ êm ả nữ tính; mà lại sự rất dị của nó nằm ở vị trí cái nhan đề, nó có tác dụng tôi buộc phải tưởng tượng với suy ngẫm về trường hợp mà nó để ra. Hãy hình dung theo tôi nhé, hãy tưởng tượng như một đoạn phim:Nửa đêm cuối thu, lành lạnh. Đôi tình nhân nằm sát nhau. Con trai trai choàng tay qua ôm fan tình. Cô nàng run rẩy hạnh phúc, cô hôn lên phương diện chàng. Chúng ta lại quấn vào nhau, lần nữa, mệt nhoài, thoả mãn, rồi ngủ tiếp.Mặt trời không lên hẳn, số đông tia nắng nóng đầu ngày soi qua rèm, lọt vào phòng ngủ nhỏ. Cô gái thức. Cô trăn trở. Cô nghĩ mang đến ngày mai, dòng ngày mai cơm áo gạo tiền, đầy bất trắc và không có chút không gian nào mang đến những ảo mộng lãng mạn. Cô cân nặng nhắc. Cô quyết định xong khoát. Cô thủ thỉ với tín đồ tình, tuy thế thật ra là cô trường đoản cú nhủ với mình. Tất nhiên là cô thủ thỉ đủ nhỏ tuổi để không đánh thức chàng trai dậy, “Anh ngủ thêm đi anh, em yêu cầu dậy đem chồng!”Cô thanh thanh ngồi dậy, bước thật khẽ vào phòng tắm, rứa áo xống, khẽ khàng thu dọn tứ trang, cách ra, khom người xuống hôn vơi lên trán chàng trai, nụ hôn vĩnh biệt, đẩy cửa. Đi.Chàng trai trở mình, rồi vô bốn quờ tay qua mặt cạnh, vơ được dòng gối ôm, cánh mày râu ôm chiếc gối vào lòng, ngủ tiếp. Nam nhi không kịp trối trăn cho tình yêu vừa mất tích khi ô cửa phòng khép lại. Cánh mày râu không kịp, không có cơ hội, nói lời giã biệt sầu muộn cơ mà thơ mộng: “Ừ, thôi em về / chiều mưa giông cho tới / hiện thời anh vui / hai bài tay đói...” <1>Những tia nắng vẫn vô bốn len vào phòng, và chàng trai thì vẫn chưa chắc chắn số phận đang quất vào mông mình một cú tàn nhẫn. Chàng vô tư há hốc miệng. Quý ông ngáy!Hết phim.*Đoạn trên kia là vì tôi phóng tác, tôi bịa ra từ tình huống của bài thơ, còn đó là chuyện thật, của tôi, tin hay không tuỳ bạn.“Anh đang đối xử cùng với em như thế nào nếu một ngày nào đó em ý kiến đề nghị chúng mình phân tách tay?” Cô bạn nữ của tôi hỏi.Tôi cụ nín cười, nghiêm nhan sắc mặt, trả lời dứt khoát: “Anh vẫn tự tử, không hẳn bằng thuốc sâu, dung dịch ngủ, ko lao nguồn vào xe tăng, xe pháo tải. Anh vẫn treo cổ!”Nàng nín thở, trợn mắt. Tôi vờ khom xuống bẻ ngón chân kêu răng rắc để che nụ cười, liên tiếp hù nàng: “Từ đó về sau, mỗi đêm khi bóng trăng tà ngả về Tây, bao gồm con quạ đen bay trên nóc nhà, lượn mấy vòng rồi xuống đậu trên thành hành lang cửa số phòng em kêu lên từng tràng thảm thiết. Em đơ mình tỉnh dậy, thấy ở góc phòng mờ mờ ánh trăng một xác fan treo lủng lẳng, lưỡi lè ra, hai bàn chân trắng bệch đong đưa... Em hét lên, thì nó biến hóa mất... Không những một đêm. Đêm sau cũng vậy. Anh về. Cứ thế...!”Nàng run lẩy bẩy, thở hào hển, hỏi dồn, “Rồi sao nữa?”Tôi tự véo vào đùi mình cho thật là đau để khỏi phì cười: “Còn sao nữa! Rồi sẽ sở hữu được một đêm đơn lẻ nào đó, em từ kiếm cho doanh nghiệp một tua thừng...”Nàng hét lên, ôm chầm đem tôi. Tôi cũng ôm chặt rước nàng. Chị em thỏ thẻ, vào tai tôi, “Em vẫn không khi nào xa anh, chúng mình đang không lúc nào rời xa nhau...”Tôi cũng luồn tay vào vào áo nàng, xoa xoa tấm sống lưng trần mượt mại. Tôi mong hát khe khẽ, một quãng nhạc tình ướt rượt, nồng thắm cho nữ nghe, một ca khúc của nhạc sĩ Phạm Duy, “Đừng xa nhau... Nhớ là nhau... Đừng rẽ khúc tình nghèo...” <2>Sau hôm đó một tuần, phái nữ thức dậy lúc tôi còn ngủ. Nữ để lại mang lại tôi lá thư giã từ trên bàn ăn, thanh nữ chép lại nguyên xi bài thơ của cô nồng dịu Phố.Nàng đề nghị lấy chồng. Thanh nữ đã đi đem chồng. Thiếu phụ làm tôi đau lòng quá, tuy vậy tôi vẫn yêu nàng, yêu thương xiết bao!*Hết chuyện tôi bịa. Hết chuyện thiệt của tôi. Còn đây là chuyện của họ. Bạn thắc mắc họ là ai ư? Hãy xem ti-vi cùng đọc báo, nhưng tốt nhất là lên Facebook một trong những ngày này, họ có hộ khẩu thường xuyên trú ở trên đó.Mọi bạn đều đọc mối quan lại hệ của họ với nhau theo phong cách đôi mặt cùng có lợi, nếu dòng lợi của đối tác doanh nghiệp to đùng mà chiếc lợi của mình bé tí thì đành phân chia tay, search một công ty đối tác khác tương đối hơn. Chuyện hay tình là vậy, nhưng thực tiễn thì chưa phải vậy.Chúng tôi từng thấy chúng ta hôn nhau, ôm nhau, thề nguyền vẫn hôn nhau, ôm nhau như vậy, hết cố kỷ này rồi qua thiên kỷ khác, mãi mãi ko rời.Chúng tôi tận mắt chứng kiến họ thề thốt rằng tương lai cho cho dù sóng gió biển Đông, dù biển lớn Đông có lắm tôm các cá, có mỏ dầu lửa mỡ, thì cũng son sắt một lòng mặt nhau.Rồi, cửa hàng chúng tôi chứng kiến, gã ý trung nhân to xác với thô bạo cơ dang tay thẳng cánh tát vào phương diện cô nhân tình nhỏ xíu bỏng cho nổ đom đóm mắt; gã gào lên rằng cô là thiết bị gái bao hư hỏng, gã đã ngưng bao cô, cho cô chết đói; gã đề nghị dạy đến cô một bài học để vứt cái thói lang chạ, phản trắc. Cô cũng ko vừa. Cô bù lu bù loa hotline gã là vật bạo dâm, vật tham lam, đồ... Bành trướng, rồi co chân tống vào dái gã một cú nhức như thiến. Nhì đứa xả thân nhau một trận sống mái, sứt tai gãy gọng, buông nhau ra, cùng hét vào mặt nhau rằng không lẽ nào ngó tới mẫu mặt chó của nhau nữa.Nhưng rồi cô đói, cô vạ vật, nhan sắc phôi trộn úa nhàu, chẳng ai đoái hoài mang đến cô. Thằng khốn tê cứ rình rình thấy cô lơ đãng là ra tay nện cô một cú. Rất chẳng đã, cô lại buộc phải cầu cạnh gã, xin làm cho hoà, lại dọn về cạnh gã. Cả hai lại hứa thề cùng với nhau. Bạn dạng tình ca của họ lại được đựng lên ra rả, tha thiết, nồng thắm. Họ mua tranh thêu chữ vàng, treo nghỉ ngơi phòng khách của nhà nhau, để ghi nhớ chổ chính giữa nguyện trọn đời yêu thương nhau...?y nỗ lực mà thằng vô lại cứ xử tệ với cô hết lần này cho tới lần khác. Tuần qua gã vừa nện cô một trận. Gã có tác dụng nhục cô, hung hãn lag phắt, xé rách nát váy cô, nhổ nước bong bóng vào khía cạnh cô.?y cố kỉnh mà lần này cô lại cam chịu. Ấy vắt mà cô không phản ứng lại. Ấy ráng mà không một ai lao nguồn vào xe tăng xe cộ tải, hay có tác dụng một hơi hết chai dung dịch sâu rầy, hay là chui đầu vào sợi dây thòng lọng, cho bớt nhục. Cô tự yên ủi rằng loại số bản thân nó tệ do vậy thì đành đề nghị chịu, biết đâu bao gồm ngày thằng khốn nạn hồi tâm; lúc hồi tâm thì gã lại yêu thương cô do gã cũng là một trong đứa cô độc bên trên cõi đời này như cô. Còn hiện giờ thì chũm trân mình nhịn nhục mang lại gã đạp, mang đến gã nện, mang đến gã có tác dụng nhục. Fan ta gọi đó là mẫu thú mê muội, nhức thương. Cô gọi là chống chọi theo cách thức hoà bình.Dù nhức lòng lắm, dù mong muốn lắm, tôi cũng tất yêu đưa câu chuyện tình hết tan vỡ lại lành, hết lành rồi lại vỡ của mình vào thơ như thi sĩ nồng dịu Phố.Vả lại, chuyện cho đến nước này thì cô cũng muốn bỏ gã đi lấy ông xã cũng ko được, cũng muộn màng rồi. Bởi sao ư?Vì cô sợ rằng mình đã lỡ thì!Cô nằm mãi mặt gã. Cô ko dậy. Cô kiên quyết đấu tranh bằng cách thức hoà bình với gã. Cô không mang chồng!Tệ hơn nữa, cô nghiện chiếc mùi hôi nách cực kỳ mất vệ sinh của gã, nghiện đậm, hoàn thành không ra.