Về đâu mái tóc người thương

-

“Về đâu?Mái tóc fan thương!”Tôi viết theo đúng tựa đề bài xích hát theo phong cách viết của NXB Tinh Hoa miền nam bộ xuất bạn dạng nhạc phẩm này ngày 10.3.1964, và cũng không biết đây là lần vật dụng mấy, hay là lần đầu, nhạc phẩm này do tác giả xuất bản và giữ phiên bản quyền? “Giữ phiên bản quyền”, mà lại ai muốn hát thì hát, chớ không hẳn “độc quyền” giành riêng cho ca sĩ nào đó như một trong những bài hát ngày nay, dẫn mang lại kiện tụng?

*
Xin lỗi, trường hợp tôi là tác giả, tôi vẫn ghi: Về đâu, mái tóc người thương? hết sức tiếc, tôi chưa phải là nhà ngôn ngữ học nên không dám phê bình giải pháp viết: Về đâu? (rồi xuống hàng) Mái tóc người thương? (Ngoài bìa ghi khác, trong ruột ghi khác?)Nhạc viết về “tóc” cũng kha khá, tuy không nhiều lắm.

Bạn đang xem: Về đâu mái tóc người thương

Tôi chỉ lưu giữ những bài hát “Tóc” nổi tiếng sau đây (Chắc không đủ sót):-Mái tóc dạ hương thơm (Thơ Đinh Hùng, Nguyễn nhân hậu phổ nhạc).-Tóc em chưa úa nắng nóng hè (Phạm khỏe khoắn Cương)-Hoa cài mái tóc (Thông Đạt)-Tóc mai tua vắn sợi nhiều năm (Phạm Duy)-Suối tóc (Văn Phụng)-Tóc mây (Phạm cố kỉnh Mỹ)-Về đâu mái tóc người thương (Hoài Linh)…Tôi… ngập xong xuôi chọn lựa “Tóc” để nhớ, bởi đã yêu những “mái tóc thề” của lũ thanh nữ (hình như nhạc sĩ Phạm Duy ưa sử dụng chữ lũ?) của 1 thời “tôi là chàng giới trẻ đầu chải Tango liu riu tự đắc”. Cùng lần lữa mãi, cuối cùng, tôi lựa chọn “Về đâu mái tóc fan thương” của Hoài Linh mặc nghe hai danh ca Phương Dung-Hoàng Oanh, hai giọng ca vàng, láng lẫy, mướt rượt, như giờ đồng hồ suối róc rách, êm như mẫu răng lược lướt qua mái đầu của người thương này!Trước 1975, ít khi hai ca sĩ thiếu phụ hát bình thường với nhau. Họ nhiều khi cũng “le” lắm, chỉ hát giữa Nam và người vợ (Có lựa chọn, nồi làm sao úp vung nấy). Sau 75, “ngày mai trời lại… tối” yêu cầu họ thân thương nhau hơn cùng Khánh Ly hát với “Lính chê” (Chế Linh), Thanh Tuyền với Khánh Ly, trước 75… dễ dàng gì?Tôi cũng làm cho một giấy tờ thủ tục nho nhỏ tuổi để nhắc đến tác giả “về đâu mái tóc bạn thương”:Hoài Linh tên thật là Lê Văn Linh, sinh năm 1920 tại miền Bắc. Chế tạo chừng 65 bài hát, trong số này nổi tiếng một số bài như: Áo em không mặc một lần, bài bác ca của nàng, bi thảm vào đêm, Căn nhả color tím, Cánh buổm chuyển bến, Mười năm chuyện cũ… Ông là sĩ quan vận động trong Ban âm nhạc Vì dân của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông. Ông từ trần đúng ngày 30.4.1995 tại Saigon.

Xem thêm: Muốn Giàu Nuôi Lợn Rừng Làm Giàu : Nuôi Heo Rừng Lai, Muốn Giàu Nuôi Heo Rừng

Riêng rẽ tôi, tôi cho rằng ông chọn ngày 30.4. để chết, là chết choc “lịch sự” có nhiều khi là “lịch sử”, mặc dù chỉ khác năm?Cũng trong đợt xuất bạn dạng này, đầu bài bác hát “Về đâu mái tóc người thương” sẽ “quảng cáo” như sau:“Về đâu mái tóc tín đồ thương” đã được trình bày nhiều lần trên nhì làn sóng điện Saigon, Quân đội và sân khấu Đại nhạc hội qua các giọng ca của các cô Ánh Tuyết, Phương Dung, Tuyết Hằng. Kim Tước. Kim Thu, Thùy Linh, Xuân Phương và chúng ta Hồng Phúc, Mai ngôi trường v.v…” Và bên dưới còn ghi: Đã thâu thanh vào dĩa việt nam Lê Văn Tài qua giọng ca Hoàng Oanh.Đúng là thời xoàn son của “Về đâu mái tóc bạn thương”. Đẹp trong nhạc điệu Habanera, xúng xính phần đông móc song Gamme Ré thứ, lạc phách hồn xiêu vào ca từ:“Hồn lỡ sa vào hai con mắt emChiều nao xõa tóc ngồi bêm rèmThầm ước nhưng như thế nào đâu dám nói…”

Một cuộc trường đoản cú biệt, một đợt yêu nhau nhằm rồi xa nhau. Xa trong thương đau, ngay gần mà phương pháp biệt, vơi vợi một nỗi sầu, xót xa trong nỗi nhớ:“… cùng cả nhà sao tình xa vạn lýCách biệt mấy sơn khêNgày đi đôi mắt em xanh hải dương sâuMắt tôi nghẹn ngào sầuLặng nghe giờ đồng hồ pháoTiễn ai qua cầu…”

Những ngày hết năm Saigon ngẫu nhiên trời trở lạnh, loáng thoáng sương mù, tôi cũng thiên nhiên “trở chứng” nhớ mái tóc thề của số đông em ngày xửa ngày xưa. Nhớ một thời ngẩn ngơ quan sát mái tóc thề chấm ngang vai: “Thuở ấy tóc nàng vừa chấm ngang vai/ đôi mắt tôi không vương lớp bụi đời” (Mười năm chuyện cũ – Hoài Linh).Và cũng sắp đến hết năm, một trong những buổi sáng tinh mơ, mở cửa, chú ý đất, chú ý chân trời hết sức xa. Chú ý quanh cao thấp cùng nhớ muôn trùng xa:“Nhớ em tôi gọi tênChỉ nghe giờ đồng hồ lá rơi thềm…”.Đó là đoàn kết của “Về đâu mái tóc người thương” nghe sao cơ mà lạnh lùng, nghe sao nhưng cô đơn, nghe sao mà tàn nhẫn… bao gồm còn câu nào tốt hơn, để nắm được câu này không?Tôi nói thầm: Nhạc vầy nhưng mà không chịu đựng nghe, không chịu đựng hát, thì hát với nghe nhạc gì nữa hỡi trời?