Chuyện về những người cô đơn

-
Dường như càng cứng cáp con người ta lại càng trở nên đơn độc hơn. Nỗi đơn độc vừa là loại hố sâu thăm thẳm cơ mà ta nỗ lực vùng vẫy mà cần thiết thoát ra, lại vừa là hòn đá tảng đè nặng trên vai khiến cho ta chẳng thể bước đi. Càng trưởng thành, ta càng yêu cầu dần học bí quyết làm thân quen với nỗi cô đơn, học tập cách khỏe khoắn tự mình bước qua những tháng ngày đơn độc.

Bạn đang xem: Chuyện về những người cô đơn


*

Cô đơn là một trong ngày cực kì mỏi mệt, bởi tương đối nhiều thứ đè nén trên vai, không ít nỗi buồn trước mắt, nhưng mà chỉ hoàn toàn có thể một mình với xe chạy đi đến một buổi chiếu phim, đi ăn uống thật những món ăn uống cho che đi hết phần đông nỗi trống trãi, rỗng không trong lòng, rồi 1 mình trở về, xong hết một ngày xúc cảm tiêu cực vỡ òa tràn ly.

Cô đơn là một trong những buổi tối khuya chạy về nhà, con đường vắng lặng, ngủ yên, biết lúc này chẳng bao gồm ai vồ cập mình cả, cũng không có ai chờ đợi mình cả. Biết bản thân thèm một nơi ổn định, nóng êm, bên nhau bước cho tương lai, xây phần đa điều bình dị. Sau toàn bộ những rong ruổi, núm gồng mạnh mẽ, độc lập, phân biệt mình vẫn nên một điểm dựa vào.

 

 

*

 

Và cô đơn là khi không ai hiểu được mình, không ai thấu được phần đa nỗi đau mình đang chịu đựng đựng. Thậm chí có lúc còn là đọc lầm, rồi tị ghét. Bản thân lại thiết yếu nói ra, giải thích. Chỉ có thể buộc ôm hết 1 mình mình, tự cô lập, đành mặc ai suy nghĩ sao thì nghĩ.

 

Đã từng bao gồm ngày ao ước chạy trốn cô đơn, đi đến bất kể nơi đâu, hòa nhập vào mọi sự rộn ràng để bít lấp, gạt đi nỗi đơn độc đó. Nhưng lại rồi nhận thấy cô đối kháng vốn tồn tại sẵn vào lòng, từng khoảnh khắc gần như đi cùng với ta, bắt ta buộc phải nếm trải nó, không sao né tránh đi được.

 

Đã từng bao gồm ngày ao ước tập làm cho quen cùng với cô đơn, cố gắng gắng mừng đón nó, thoải mái dễ chịu và thoải mái với nó. Nhưng rồi nhận biết thật lòng mình siêu buồn, thậm chí còn buồn đến rơi nước mắt, không vấn đề gì quen với cô đơn được. Dù ở con trẻ khờ hay trưởng thành khôn lớn, vẫn không được độ nhưng mà quen với cô đơn.

 

Rồi cuối cùng, chỉ tất cả thể đồng ý cô đối kháng ở cùng, đồng ý tất cả những cảm hứng mà đơn độc mang lại. Không gồng gánh, lo ngại trước nó nữa, sau tất cả. Sau tất cả những lần nỗ lực nỗ lực xua nó đi, search kiếm hạnh phúc. Sau tất cả những niềm tin tưởng, kiên trì, hi vọng. Thì cho đến một ngày, chỉ đành đồng ý hết như thế.

 

Chấp nhấn rằng… hình như mình sinh ra…để cô đơn...

 

Cố thay đến rứa nào, cũng vẫn thật những cô đơn, cùng nỗi buồn…

 

 

*

 

Có phần nhiều ngày, em cảm thấy mệt, thiệt sự hết sức mệt. Không ít điều cực nhọc khăn xảy ra trong cuộc sống. Rất nhiều chuyện không phải như ý, nhiều thứ khiến cho em hối tiếc, nhức buồn. Em cảm xúc hoang mang, bất lực. Em phân vân phải làm nuốm nào.

 

Có số đông ngày, em phải luôn không hoàn thành cố gắng, không dứt nỗ lực, không được tự bỏ. Dẫu đang rã rời, ngán ngẩm vô cùng. Em do dự ngày mai vẫn ra sao, em sẽ sở hữu được một đích đến giỏi đẹp không, em sẽ hạnh phúc không? Em không đủ can đảm tin gì cả.

 

Và có những ngày, em cảm thấy: Chán. Không ai hiểu được em, không ai muốn lắng tai em, không một ai hỏi thăm em. Em cứ hy vọng rồi thất vọng. Trao đi yêu thương, sau cuối chỉ đổi lại cô đơn, đau lòng. Khôn xiết nản.

 

Có gần như ngày, đa số ngày như thế. Em không biết khi nào mới hoàn toàn có thể vượt qua, hồ hết chuyện new chịu ổn. Em chẳng ngồi không hóng đợi, em đã nuốm vươn lên. Chỉ là đôi khi em cảm giác rất mệt. Mệt ý muốn òa khóc một trận thật đã đời.

 

Có phần nhiều ngày, phần đa ngày như thế.

Xem thêm: 36 Món Ngon Ở Bình Thạnh, Địa Điểm Ăn Uống Ở Bình Thạnh Ăn Một Lần Nhớ Mãi

 

Giá mà... bao gồm anh ở bên. Hoàn toàn có thể được anh ôm chặt vào lòng. Nói với em đừng lo lắng, đừng lo ngại gì nữa. Anh đang tại chỗ này rồi, cùng sẽ mãi tại chỗ này gần em.

 

Chỉ cần như thế thôi... Em vẫn đủ mức độ mà đấu tranh với vớ cả!

 

Nhưng... anh đã chẳng đến. Anh sẽ chẳng quan lại tâm. Đã luôn để em một mình...

 

 

*

 

Để rồi dần dần, ngày qua ngày, cuộc sống thường ngày tôi luyện em thành một người giỏi chịu cô đơn đến kỳ lạ.

 

Những khi chạm mặt khó khăn và gồm chuyện buồn, em chỉ biết lạng lẽ một mình, không gặp mặt gỡ ai, không muốn ở bên ai, không cần kể cùng với ai, càng không đăng thiết lập bừa bãi xúc cảm mình lên trang cá thể trên mạng làng hội.

 

Em chấp nhận hầu hết buổi ngồi nạp năng lượng một mình, chấp nhận những buổi xuống phố một mình, rong ruổi một mình, xem phim 1 mình sau mọi giờ căng thẳng mệt mỏi mệt mỏi, thế vì yêu cầu đợi hóng kiếm search ai đó.

 

Em chấp nhận bi thảm thì về công ty ngủ, thậm chí là về đơn vị rơi nước mắt, chứ chưa phải cố đi tìm kiếm nụ cười ở phần đa đám đông, tốt ở mặt một ai.

 

 


Em chấp nhận hết. Gật đầu chui vào lại nỗ lực giới nhỏ tuổi bé của mình, chỉ có một mình. Và trái đất đó sẽ đảm bảo em khỏi những thất vọng, tổn thương, mệt nhọc nhoài.

 

Em sẽ mạnh dạn mẽ không bắt buộc một ai, không nhằm mình là bé bé dại mong manh hóng ai che chắn nữa. Độc lập mà kiêu hãnh vẫn hơn. Còn rộng là ước ao manh yếu hèn mềm nhưng rồi cô độc.


 

Lúc stress nhất, tuyệt vọng nhất cũng những chỉ riêng mình em biết.

Không biết tự đâu đã tôi luyện đến em sức chịu đựng đó. Nhưng mà em vẫn luôn luôn khao khát một ai đó biết được rằng em không trẻ trung và tràn đầy năng lượng đâu, em biết buồn, biết đau, biết gục bửa biết mỏi mệt, nhưng đông đảo chịu hết một mình.

 

 

Lời kết: Và hiện giờ em đành phải đồng ý sự cô đơn, đành đề nghị tự mình mạnh mẽ mẽ. Chưa phải em mong mỏi mình dũng mạnh mẽ, chỉ là, giờ yếu đuối cho ai xem. Em càng cô độc, càng không tồn tại một ai ở mặt san sẻ, giúp sức thì em lại càng đề nghị tôn trọng chính bạn dạng thân em. Chỉ là, cuộc sống đã định sẵn em là một trong những người cô đơn.