Em 18 tuổi với em muốn biết tuổi của tôi.
Tôi thắc mắc:- Để làm gì?- Để xưng hô mang đến đúng mực chứ làm cho gì!- ví như tôi 17 hoặc ít hơn thì sao?- dĩ nhiên là: kính chào nhóc!- cố gắng nếu tôi 18?- Thì xưng tên, siêu thân mật, đúng không?- Còn tôi 19 thì sao?- bé chào chú ạ!- Ôi trời, vậy em không khi nào gọi người khác là anh à?- bao gồm chứ, nếu người ấy được người mẹ mình… có mặt trước mình!Em bình thản vấn đáp và cười cợt hồn nhiên như 1 đứa trẻ… rất nhiều tội. Tôi thở lâu năm rồi nhẩm tính, thôi thì thú thật với em là tôi bằng tuổi em vậy. Mặc dù sao tôi cũng tên là Anh, em có xưng thương hiệu với tôi thì vẫn phải gọi tôi là anh. Thế là đã đạt được được nửa phương châm rồi! Sự chọn lọc này chắc rằng dễ chịu đựng và… dễ tiến triển theo hướng xuất sắc đẹp nhất. Cơ mà em chẳng để tôi thỏa mãn quá một giây, em véo von:
Xem thêm: Những Stt Buồn, Tâm Trạng, Tình Yêu, Thất Tình Hay Nhất, 100 Những Dòng Tin Nhắn Buồn Ý Tưởng
Chỉ cần em nói “muốn” thì cho mặc dù cho là “muốn hái sao trên trời”, tôi cũng trở thành cố hái cho bằng được. Với tôi thấy mình là một quân lính hạnh phúc! Chỉ bao gồm điều phân tử sạn vẫn làm bữa ăn ngon của tôi lấn cấn mãi…Sinh nhật tôi, em là khách mời danh dự cùng duy nhất. Thức ăn ngon, nến thơm, hoa hồng, bánh kem… tất cả đều tốt vời! sau khi bắt tôi thổi nến và cầu nguyện trong lúc em hát bài bác Happy Birthday, em tặng cho tôi một mẫu hộp color hồng cực kỳ xinh xắn. Tôi run run xuất hiện thêm và ngẩn mặt tò te: Đó là một chiếc hộp rỗng! Em mỉm cười:- thời điểm nãy Anh cầu nguyện điều gì, bây chừ chiếc hộp sẽ triển khai điều ấy!Đầu tôi tự dưng lóe sáng:- mẫu hộp này còn có linh nghiệm vậy không?- Anh cứ test xem sao?- Được rồi! Điều cầu của anh là hôm nay Nhi sẽ… thay tên thành “Em”!Em đưa cái hộp lên tai, lắng tai rồi khẽ lắc đầu:- loại hộp nói: The page cannot be displayed! Anh thử điều không giống đi!Tôi sẽ quá quen và ngán ngấy mẫu chữ giờ đồng hồ Anh đó mỗi một khi mở ko được trang web cần tìm. Tôi dỗi:- Đó là ước nguyện nhất của anh!- trên sao?Tại sao, làm thế nào tôi biết là trên sao? Đơn giản chỉ là điều tôi muốn và cực kỳ muốn, không lẽ em ko hiểu? Thấy tôi ko trả lời, em khoanh tay chú ý nhìn tôi khôn cùng nghiêm túc:- tại sao đàn ông lại luôn muốn làm cho anh nhỉ?- Anh ko biết, có lẽ rằng vì chúng ta mặc nhiên luôn nghĩ bản thân là phái mạnh…Em khom xuống di di mọi vệt nước trên mặt bàn. Em lẩm bẩm một mình nhưng vẫn đủ tôi nghe thấy:- Liệu có đủ kĩ năng không?Tôi tự dưng thấy rét mặt với tức giận thiệt sự. Em đo đắn rằng nói như thế nghĩa là em vẫn xúc phạm mang đến lòng từ bỏ tôn của mình sao? không khác gì em ngờ vực tôi chưa phải là phái mạnh và không đủ sức bảo đảm em. Em khinh thường tôi thế? đông đảo mạch máu dưới cánh tay tôi rần rật chảy với căng phồng lên.Tôi muốn hất tung mọi thứ nhưng tôi không làm được do em đang ngồi trước mặt. Vậy là tôi im re đến tận thời điểm em ra về. Tôi buông bạn đổ phịch xuống giường, tan rời, đầu căng như dây đàn. Thôi, em đã không tin tưởng tôi thì còn nói năng gì được nữa? mai sau tôi sẽ thiết yếu thức dứt kiếp quân lính cho em. Không chạm chán mặt, không điện thoại, không e-mail gì cả…Sáng ni tôi cảm nhận tin nhắn lạ thường của em : “Tạm biệt búp bê thân yêu, giã biệt gấu Misa nhé, tạm biệt con chuột Nhắt xinh xinh…”. Tôi choáng choàng lên. Ban sơ thỉnh thoảng em vẫn điện thoại tư vấn tôi là con chuột Nhắt. Ôi, đời nào tôi không nói gì mà lại em đã đưa ra quyết định giùm tôi rồi sao? Tôi lật đật hotline lại mang đến em – “Số thứ quí khách vừa gọi hiện ko liên lạc được”. Tôi luống cuống hotline vào sản phẩm bàn đơn vị em – không có ai nhấc máy. Tôi hớt hải phóng xe qua bên em – một mẫu chìa khóa to lớn uỵch treo lủng lẳng. Tôi thất thểu, lòng nặng trĩu. Hơn một tháng không liên lạc, tôi cố ý quên em dẫu vậy em biết không, tôi ghi nhớ em phạt điên!Buổi tối, đang nằm như mẫu xác thì điện thoại cảm ứng thông minh réo ầm lên. Tôi nhỏm dậy vồ lấy nhưng ảm đạm rầu thay, đó là một số trong những lạ hoắc! “Alô, anh là Phạm Anh đề xuất không?”. Một giọng con gái miền Namngọt ngào rất lạ! “Vâng, cơ mà chị là ai?” “Em là một tín đồ của anh nè. Chắc hẳn rằng anh ngạc nhiên không biết em là ai mà lại em biết anh rất rõ ràng đấy. Em làm các bạn anh được không?”. Tôi hồi hộp thực sự “Ơ, ư…”. Cô bé bật cười cợt “Anh hoảng sợ à? kiên cố anh chưa bao giờ được làm quen loại này, đúng không? Thôi, nhằm em hát cho anh nghe nhé!” “Lại còn nuốm nữa cơ đấy?”. Và mẫu giọng miền bắc chua lét quen thuộc của em véo von “Tạm biệt búp bê thân yêu…”- Thôi xong, sụp mồi nhử rồi! Ai bày mang đến Nhi chiếc chiêu quỉ quỷ quái này thế?Em khúc khích:- Chẳng ai bày cả!- thế giọng ai vừa nói đấy?- Ơ, giọng em đấy, không phân biệt à?Tôi bỗng dưng ngỡ ngàng:- Á, này, Nhi… em… chịu “đổi tên” rồi à?- đang dần tập!- Em chịu đựng tin anh rồi à?- cũng đang thử! Anh có chủ ý gì à? giả dụ phản đối thì em đã stop ngay!- Ơ, không, ý kiến ý cò gì đâu? Anh vui phát điên lên trên đây này! À, mà lại sao em hát bài bác đó?- vì chưng em đang tại 1 nơi khá xa. Một chuyến du lịch với gia đình! Và: I miss you lượt thích crazy!Tit… tit… Em cúp máy lâu rồi mà lại tôi vẫn đần tín đồ ra. Tôi cấu bản thân thật đau để chắc rằng không mơ. Mà lại ngàn lần tôi cũng chẳng mong muốn mình đang mơ chút nào. Ha ha… nó là sự thật đấy! Ôi, loại tuổi 18 của ta, sao mà lại diệu kì thếTác giả: nhatquang.vnq…